Chuyện Tôi Đoạt Giải Môi Trường Liên Hợp Quốc Như Thế Nào?

Năm 1999-2000 Tôi là người đầu tiên của Việt Nam đoạt giải. ảnh của tôi đã vượt qua 16647 ảnh dự thi, tôi đã vượt qua 7875 tác giả từ 160 quốc gia tham dự. Tôi đã được bộ văn hoá tặng bằng khen cho giải thưởng này..

Ngày đăng: 28-04-2016

1,647 lượt xem

 

 

Có một câu chuyện tôi muốn kể cho các bạn nghe về cuôc đời tôi & giải thưởng của tôi, cách tôi trở thành người chụp ảnh sản phẩm & quảng cáo như thế nào?

Đầu tiên cho tôi cảm ơn giải thưởng này, những người đã tạo ra giải thưởng này, những người chấm giải này, người đã giúp tôi, cùng tôi chụp ảnh này. Tôi đặc biệt tôi cảm ơn người mẫu ảnh, người sau này đã trở thành vợ tôi, mẹ 3 con của tôi.

Trước khi chụp ảnh này tôi là một người đam mê nhiếp ảnh nghệ thuật, tôi có thể nhịn ăn để mua phim, tôi có thể ký sổ để tráng rửa phim. trước khi chụp ảnh này tôi đã có 2 triển lãm cá nhân rất thành công, hai triển lãm cá nhân thành công đó cho tôi tin rằng tôi là nhà nhiếp ảnh nghệ thuật, tôi có thể bán ảnh, chụp ảnh & bán ảnh. chụp những ảnh theo ý mình, theo cảm xúc của riêng mình, vì tôi tin tôi, tôi tin góc nhìn của tôi, góc nhìn hạn hẹp của tôi, lúc này tôi chưa biết gì về chụp ảnh sản phẩm quảng cáo.

Báo chí cũng đã ca ngợi tôi từ những triển lãm này, khách nước ngoài cũng đã mua ảnh sau triển lãm này, những cảm xúc của tôi dâng trào, gặp những cảm xúc dâng trào đầy hưng phấn của những người xa xứ, họ muốn mua vài ảnh để kỷ niệm.

Đó không phải là khách hàng thường xuyên, đó có thể là lần mua ảnh cuối cùng ở đất nước mà họ ghé lại. thế đấy, tôi đã nhận ra, và tôi đã "mất" họ. tôi hụt hẫng khi nhận ra con đường mình chọn gần như bí lối. chỉ còn cách chụp những gì cho những người ở đây, những người kinh doanh, xung quanh mình, giúp họ kinh doanh là giúp mình kinh doanh.

Tôi quyết định trở thành nhà nhiếp ảnh chuyên chụp sản phẩm & quảng cáo. tôi cần tiền để gầy dựng studio & mua thiết bị. tôi đã mua vé số, gặp những người tôi quen biết chia sẽ dự án của mình. đã không ai tin là tôi làm được, nhưng tôi đã làm được, từ số tiền đoạt giải thưởng nhiếp ảnh.

Khi đọc được thông báo thể lệ cuộc thi ảnh môi trường toàn cầu, giải nhất 20.000 đô la, mỗi người chỉ được gởi 3 ảnh. tôi về trãi hết tất cả ảnh mình chụp từ trước ra sàn nhà, lựa lại 3 ảnh, trong đó có 1 ảnh tôi ưng ý nhất, tôi chụp được cảnh bắt chem chép từ miền tây, tôi thấy ánh sáng và màu sắc chưa tốt lắm, tôi đã sáng tác lại. 

Tôi ra sau bếp lấy cái thau rửa chén màu đỏ, ra chợ mua 2 ký ốc bu, qua ký túc xá nhờ bạn gái làm mẫu, mượn áo bà ba & nón lá cũ, của mẹ người bạn. Chúng tôi tìm được cái ao bèo thứ nhất, mừng quýnh vì màu bèo rất đẹp, khi bạn gái (bây giờ là vợ) lội xuống thì lồi nguyên cái lưng, không đúng ý đồ bố cục. Chúng tôi tiếp tục đi tìm cái ao thứ hai, khi xuống thì mức nước vừa vặn, ông mặt trời đang khuất trong mây chợt loé ra, nắng vàng rực rỡ...

Tôi mừng rỡ, hồi hộp, chụp chụp liên tục, vừa chụp vừa động viên mẫu làm thật ...chụp..chụp...hết  cuộn phim....và ...tắt nắng..

Khi về tôi chọn được 1 ảnh ưng ý, gởi đi thi..

Đối với tôi, nhiếp ảnh là cuộc sống, từ sản phẩm quảng cáo tôi chụp là cơm, là gạo, là mắm muối, là sự nghiệp. Ai đó nói về đam mê thì vẫn còn chưa đủ vì nó là cuộc sống của tôi, cuộc sống của khách hàng tôi, những người đang kinh doanh, dùng hình ảnh để kinh doanh, gầy dựng kinh tế & cuộc sống.

Xin cảm ơn nhiếp ảnh, 

Cảm ơn cuộc sống,

Cảm ơn khách hàng của tôi,

Nhiếp ảnh gia,

Trần Thanh Sang